“Trọng lực” của Newton

E = mc2 là công thức giải thích tương quan giữa năng lượng và khối lượng.
Nhưng công thức này dành cho vật chất đứng yên, hay rest mass. Vậy nên trong vũ trụ mà mọi thứ đều chuyển động thì ta cần công thức khác đi một chút. Và thế là ta có e2 = (mc2)2 +(pc)2. Với p là quán tính của vật di chuyển.
Công thức này có thể được hiểu như 3 cạnh của một tam giác vuông và từ đó ta thấy được tương quan giữa khối lượng và năng lượng là như thế nào.
Từ đây ta có thể thấy nếu vật không di chuyển thì quán tính bằng 0 và ta có công thức ban đầu. Ngược lại, nếu ta giảm khối lượng của vật đi thì năng lượng của nó càng gần tốc độ ánh sáng. Nói cách khác, chừng nào một vật còn có khối lượng thì nó không thể vượt qua được tốc độ ánh sáng.
Chúng ta sống trong thế giới của những hạt đặc biệt bay lơ lửng với nhau, tạo thành những thứ chúng ta thấy, sờ được và cảm thấy được. Và thực ra thì chính chúng ta cũng là những thứ hạt đó. Khi phân tách ra thì cánh tay này được làm từ nhiều tế bào khác nhau. Và mỗi tế bào lại được tạo ra bởi nhiều phân tử nhỏ.
Chúng ta thực ra là một cỗ máy khổng lồ với các thiết bị, các bánh răng được làm bằng thịt, bằng cơ và các tế bào. Chúng ta tiếp nhận các vật chất mới, các tế bào mới mỗi ngày, phân tách nó ra và nạp vào cơ thể mình, thay thế những tế bào cũ đã hết nhiệm kỳ.
Nhưng rồi cũng sẽ có ngày cả cỗ máy này cần phải nghỉ hưu, khi những chức năng vốn hoạt động bình thường rồi cũng sẽ trở nên bất thường. Và khi đó, những cỗ máy khác từng ở bên cạnh ta lâu năm sẽ tụ họp lại, xuất ra một lượng H2O vừa đủ để cuốn đi sự nuối tiếc.
Rồi qua thời gian, cỗ máy của chúng ta sẽ phân rã dần, để các tế bào từng là một phần trên cơ thể này trở thành một mẩu nhỏ hơn trong cơ thể của cây cối và các sinh vật nhỏ khác dưới lòng đất. Và từ đó, chúng ta trở thành một phần của những cây cối, sinh vật đó.
Và qua thời gian, chúng ta trở thành một phần nhỏ hơn của những hoa quả mà cây cối rụng xuống, để gia súc, gia cầm hấp thụ vào cơ thể chúng. Giờ đây chúng ta trở thành một phần nho nhỏ của những sinh vật đầy dinh dưỡng này.
Rồi một ngày nào đó, chúng sẽ phải trở thành bữa ăn của một gia đình nào đó, ở một nơi xa xa mà chúng ta không còn có thể nhận thức được. Những người mẹ ăn vào, hấp thụ, biến những phân tử một thời từng là của chúng ta trở thành một phần trong cơ thể họ, đem đi nuôi dưỡng những bào thai đang lớn dần.
Và khi đứa bé trào đời, chúng ta là một phần của đứa bé đó, là một mẩu siêu nhỏ của một sinh linh mới. Có thể nói, chúng ta đã tái sinh…nhưng với một góc nhìn khác. Và chúng ta không ở đó một mình. Chúng ta chỉ là một tế bào trong một quần thể khổng lồ gồm nhiều tế bào khác. Chúng ta, tất cả chúng ta đang chung tay tạo dựng nên cỗ máy thịt có hình dáng của một đứa trẻ và cùng với nó tiến đến tương lai. Nhưng đứa bé đó sẽ lại tiếp tục hành trình chúng ta đã từng trải qua.
Nó sẽ lớn, sẽ lập gia đình, sẽ học, sẽ chứng kiến những kỳ vĩ của nhân loại tương lai. Và rồi một ngày, nó sẽ lại ngồi xuống, trút hơi thở cuối cùng và bộ máy đó sẽ lại về với tinh không.
Bằng một cách nào đó, chúng ta vẫn đang ở đây, ở một tương lai xa vời không hề biết. Nhưng khi đó, chúng ta không thể nhìn, nghe, cảm nhận vạn vật xung quanh nữa. Chả khác gì anh bạn bị đắm vào trong một căn phòng tối lơ lửng ngoài không gian vô tận của vũ trụ. Lúc này, mọi thứ chúng ta cảm nhận được đều chỉ là những giấc mơ, những tưởng tượng những ký ức không còn nữa.
Chúng ta và loài người, cứ thế tiến tới tương lai, cùng du hành tới một thế giới mới trong những giấc mơ, những cơ thể mới, những chuyển hóa mới, từ dạng này sang dạng khác. Và tới một ngày nào đó, khi mọi vật chất từng là cơ thể của một ai đó trong quá khứ, bỗng dưng ngẫu nhiên tụ họp lại với nhau và trở lại làm 1. Ta đã du hành tới một tương lai xa vời. Ta đã du hành thời gian, và giờ đây, với một thân thể mới, ta lại tiếp tục hành trình học, khám phá và trưởng thành. Như thể, mọi thứ mới chỉ xảy ra ngày hôm qua.
Còn tiếp
Credit: Samurice, Vyvyan & Puda

Loading

Rate this post